Cặp nhân tình làm tình cuồng nhiệt ở nhà xưởng bỏ hoang, miệng không ngừng rên rỉ, tựa như tiếng khóc thống khổ, lại giống như tiếng lòng vui sướng. Tiếng rên của nàng như kể như khóc, giống như hát mà không phải hát, tựa như tiếng nhạc tiên, không ngừng khuấy động sợi dây trong tim của nó, càng khơi dậy dục hỏa nhiều hơn. Tư Kiến càng lúc càng hưng phấn, động tác cũng càng lúc càng trầm trọng dồn dập, không ngừng tạo cho mẹ nuôi tác động mạnh mẽ. Khả Hân thở hổn hển và rên rỉ, giống như không chịu nổi hình phạt, Đôi tình nhân ân ái kịch liệt trong công xưởng hoang nhưng cơ thể mỏng manh lại quấn chặt